Cherreads

Chapter 2 - CHƯƠNG 2: TƯƠNG PHÙNG NƠI HOANG DÃ

3000 năm sau và sự kiện bùng nổ của gã tóc trắng khép lại sau những lời đồn

Tại Tàng Vân Tông, một trong những môn phái tu chân có tiếng trong vùng, không khí những ngày này trở nên sôi động hơn hẳn. Giữa sân luyện võ chính rộng lớn, nơi thường ngày chỉ có tiếng gió vi vu cùng tiếng hô của các đệ tử chăm chỉ, nay đã được trang hoàng cờ xí, đài cao cũng bắt đầu được dựng lên. Lệnh từ Tông Chủ đã ban xuống:

"Truyền lệnh cho toàn thể Tàng Vân Tông! Vài ngày nữa, đại hội tỷ thí võ nghệ giữa các đệ tử nội môn và ngoại môn sẽ chính thức khai mạc. Yêu cầu tất cả đệ tử đang lịch luyện hoặc có việc bên ngoài, mau chóng trở về Tông môn trung tâm để chuẩn bị tham dự!"

Lời Tông Chủ như một hiệu lệnh, khiến các đệ tử ở khắp nơi đều rục rịch chuẩn bị hành trang. Trong số đó, có một người tên Dạ Thần. Chàng là một tu sĩ của Tàng Vân Tông, song con đường tu luyện lại không mấy bằng phẳng. Người đời thường nói Dạ Thần "thiên phú hữu hạn", ý chỉ căn cơ linh lực ban đầu không thuộc hàng xuất chúng. Thế nhưng, ông trời không phụ người có chí, Dạ Thần lại sở hữu một thần trí hơn người, một khả năng lĩnh ngộ và tư duy chiến thuật sâu sắc. Bù lại khiếm khuyết về tốc độ tích lũy linh khí, chàng miệt mài nghiên cứu kinh thư, khổ luyện võ kỹ, dần dà trở thành một tài năng văn võ song toàn hiếm có trong thế hệ trẻ của Tông môn – một viên ngọc thô đang chờ ngày được mài giũa để tỏa sáng.

Lúc này, tại một thôn trang nhỏ bé, hẻo lánh, nằm cách Tàng Vân Tông vài ngày đường, Dạ Thần vừa cẩn thận xếp lại bức thư truyền tin của Tông môn vào trong ngực áo. Ánh mắt chàng hướng về phía dãy núi xa xăm, nơi Tàng Vân Tông tọa lạc, lòng không khỏi gợn lên một chút chờ mong. Không chần chừ thêm, chàng khoác lên mình bộ y phục tu sĩ giản dị nhưng gọn gàng, lưng đeo trường kiếm, rồi nhanh chóng lên đường trở về.

Con đường về Tông môn xuyên qua những cánh rừng già, những bình nguyên cỏ úa. Khi Dạ Thần đang thúc ngựa đi qua một đoạn đường vắng vẻ, cây cối um tùm che khuất ánh mặt trời, bốn bề chỉ có tiếng gió thổi xào xạc, thì tiếng ngựa "hí...hí..." khẽ khàng vang lên, rồi dừng hẳn. Dạ Thần ghìm cương, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên khi thấy phía trước không xa, bên vệ đường, có một bóng hình mảnh mai đang đứng đó.

Đó là một nữ tử. Dáng vẻ nàng thanh tao, thoát tục, như không nhiễm chút bụi trần. Nàng vận một bộ y phục màu xanh lá mạ mềm mại, càng tôn lên làn da trắng ngần. Mái tóc đen nhánh được búi hờ một phần, cài trên đó là một cây trâm chạm khắc tinh xảo, đính một viên mặc lục bảo ánh lên sắc xanh biếc huyền ảo. Khi nàng khẽ ngẩng đầu, Dạ Thần nhìn thấy một đôi mắt đen láy, long lanh tựa mặt hồ thu, ẩn chứa một nét gì đó vừa ngây thơ lại vừa thăm thẳm.

Thấy nữ tử dường như đang gặp khó khăn giữa chốn hoang vu này, Dạ Thần xuống ngựa, tiến lại gần vài bước, cất giọng ôn tồn, nhẹ nhàng:

"Tiểu thư, nơi này khá hẻo lánh, ít người qua lại. Nếu tiểu thư không ngại, tại hạ có thể tiện đường đưa tiểu thư đến thành đô phía trước được không?"

Nữ tử nghe tiếng, khẽ giật mình rồi quay sang. Khi ánh mắt nàng chạm phải dung mạo tuấn tú, phong thái đĩnh đạc của Dạ Thần, một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trên gương mặt thanh tú. Đôi mắt đen long lanh ấy bỗng trở nên có chút mơ màng, hai gò má ửng hồng một cách tự nhiên. Nàng khẽ cúi đầu, giọng nói mềm mại như tơ:

"Đa tạ ý tốt của công tử. Tiểu nữ tử danh phận thấp kém, lại được người hào hiệp như công tử đây ngỏ ý giúp đỡ một quãng đường, thật là vinh hạnh quá rồi."

Thấy nàng không từ chối, Dạ Thần mỉm cười, mời nàng cùng lên ngựa. Chàng để nàng ngồi phía trước, còn mình ngồi sau giữ vững tay cương, cẩn thận điều khiển ngựa đi với tốc độ vừa phải.

Trên đường đi, họ bắt đầu trò chuyện. Dạ Thần biết được nữ tử tên là Lạc Anh. Khi hỏi về xuất thân, Lạc Anh thoáng chút ngập ngừng rồi đáp rằng nàng vốn là người của Tà Dương Tộc, lần này chỉ là một thị nữ được cử đi mua sắm một vài món đồ cần thiết trong thành đô, vài ngày nữa sẽ phải quay trở về tộc.

Trong suốt cuộc trò chuyện, Dạ Thần cảm nhận được ánh mắt của Lạc Anh dường như luôn dõi theo mình, một ánh nhìn chăm chú, có chút gì đó tha thiết và không hề che giấu sự ngưỡng mộ. Điều này khiến chàng thư sinh vốn quen với sách vở và luyện võ đôi lúc cũng cảm thấy hơi chút không tự nhiên, nhưng vẫn giữ thái độ lịch thiệp, tiếp tục những câu chuyện phiếm về phong cảnh hay những điều thú vị trên đường.

Bóng chiều dần ngả, thành đô đã hiện ra phía xa xa. Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa chốn hoang dã này liệu có phải chỉ là một duyên kỳ ngộ thoáng qua, hay sẽ là khởi đầu cho một điều gì đó khác biệt?

More Chapters