Cherreads

Chapter 30 - TỬ MÔN QUAN KỲ NGỘ, ĐẠO PHÁP SƠ KHAI

Chiếc kiệu hoa lộng lẫy, sau khi xuyên qua vô tận tầng không gian, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp xuống một nơi tựa như tiên cảnh bồng lai. Đây chính là Tử Môn Quan, nơi ngự trị của Diệu Linh Tiên Tử, một cõi giới tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, ẩn chứa những huyền cơ và Pháp Tắc không thể dùng lẽ thường để đo lường.

Sau khi kiệu hoa ra khỏi cổng không gian, một cấu trúc hùng vĩ, một thiên đường vĩ đại hiện ra trước mắt. Các tế đàn cổ xưa, uy nghiêm, tỏa ra một luồng uy áp cực độ, được trấn yểm bởi bốn pho tượng Thần Thú khổng lồ sừng sững trước mặt đài thành. Từ phía xa, nơi các lôi đài và những học viện đang ẩn hiện trong sương khói linh khí, một tiếng hô hào đồng thanh, vang vọng như sấm rền, chấn động cả không gian:

"Cung nghênh Tông Chủ hồi Quan!"

"Cung nghênh Tông Chủ trở về!"

Hàng vạn tu sĩ của Tử Môn Quan, cùng hơn vài trăm vị Trưởng Lão tu vi thâm hậu, đồng loạt hướng về phía kiệu hoa, ánh mắt tràn đầy sự kính ngưỡng và lòng trung thành tuyệt đối.

Lúc này, Diệu Linh Tiên Tử nhìn Uyển Nhi vẫn còn say giấc, nàng khẽ mỉm cười, dịu dàng ôm con bé vào lòng rồi từ từ bước ra khỏi kiệu. Thanh âm của nàng thanh thoát mà uy nghiêm, truyền khắp quảng trường:

"Thân mời các vị đứng lên."

"Đa tạ Tông Chủ!" Chúng tu sĩ đồng loạt đáp lời, khí thế ngút trời.

Diệu Linh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua một lượt, rồi nói tiếp, giọng nói mang theo một sự hứa hẹn: "Hôm nay tử môn quan chúng ta sẽ khai mở tiệc mừng , các chư vị thay mặt ta đến các tông môn khác mời các tông chủ khác đến đây tham gia khai tiệc của ta , hôm nay ta có thiếu tông chủ để kế nhiệm tử môn quan."

Uyển Nhi vẫn say đắm giấc ngủ vẫn được ôm trong vòng tay của Diệu Linh. Các đám thành viên và trưởng lão đồng loạt ngơ ngác nhưng họ phải tuân theo lời nói của Diệu Linh, lập tức cho người gửi thư mời đến các tông chủ của những đế quốc, và rồi họ bắt đầu khai tiệc tùng chào đón thành viên mới của Tử Môn Quan.

Sau một tiếng hồi âm thư mời gửi đi, bỗng dưng từ xa xôi một chiếc thuyền bay đến bên trên là Tông chủ Thanh Khuê tông chủ đời thứ 3 của Thành Thất Mai, trên bầu trời của tử môn quan một luồng sáng chiếu lóa xuống mặt đất một thân hình vạm vỡ với long bào uy nghiêm, một khuôn mặt ưu tú, Thánh Đế tông chủ đời thứ 1 của Hỏa Lư xuất hiện và đồng thời chào Diệu Linh, "Đa tạ tông chủ tử môn đã gọi mời", Diệu Linh lúc này đáp "Các thị vệ đâu đưa các ngài ấy đến nơi tọa lạc nghỉ ngơi châm trà dâng tửu."

Không gian yến tiệc tại Tử Môn Quan nhanh chóng được bày biện trang hoàng, linh quả tiên tửu được dâng lên không ngớt. Các thị nữ tài hoa bắt đầu tấu lên những khúc nhạc du dương, thanh thoát. Một tốp cung tần với xiêm y lộng lẫy, dung mạo tuyệt mỹ, từ từ tiến ra giữa đại điện, uyển chuyển dâng lên những điệu vũ hoa mỹ, uyển chuyển. Tiếng đàn tranh thánh thót gảy lên những âm thanh sống động, khi thì réo rắt như tiếng suối chảy, khi lại trầm bổng, du dương, mang theo một phong vị lịch lãm, thanh cao, khiến lòng người say đắm.

Giữa không khí vui tươi và trang trọng ấy, Uyển Nhi vẫn còn ngủ say trong vòng tay ấm áp của Diệu Linh Tiên Tử, hơi thở đều đều, gương mặt ngây thơ không chút vướng bận. Diệu Linh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu đồ đệ, rồi ngẩng đầu nhìn hai vị khách quý, giọng nói ôn hòa nhưng ẩn chứa một niềm vui không thể che giấu:

"Hôm nay ta cho mời hai chư vị đến đây, ngoài việc cùng nhau hàn huyên thế sự, còn có một chuyện trọng đại muốn thông báo. Tử Môn Quan của ta, từ nay đã có người để kế thừa."

Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế nghe vậy, ánh mắt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Họ đồng loạt hướng về phía Diệu Linh, cất tiếng chúc mừng:

"Ồ! Chúc mừng Diệu Linh đạo hữu! Chúc mừng ngài đã tìm được người kế vị xứng đáng cho Tử Môn Quan! Đây quả thực là một hỷ sự lớn lao!" Thánh Đế nói, giọng hào sảng.

Thanh Khuê cũng tiếp lời, ánh mắt ánh lên sự hiếu kỳ: "Đúng vậy, Diệu Linh tiên tử, không biết cơ duyên nào đã đưa đẩy, khiến ngài tìm được một truyền nhân ưng ý như vậy? Đứa trẻ này… có lai lịch ra sao?"

Diệu Linh Tiên Tử mỉm cười bí ẩn, ánh mắt nhìn xuống Uyển Nhi đang say ngủ, tràn đầy sự yêu thương và một chút gì đó không thể diễn tả thành lời. Nàng khẽ lắc đầu:

"Chuyện này rất dài, e rằng một sớm một chiều khó mà kể hết. Chúng ta cứ từ từ thưởng tiệc, rồi sẽ có lúc thích hợp để ta giải bày cùng hai vị."

Tông chủ Thanh Khuê, với sự tò mò vốn có của một người từng trải, ánh mắt không rời khỏi Uyển Nhi. Ông khẽ vươn tay, định chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của cô bé để cảm nhận căn cơ. Diệu Linh Tiên Tử thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười quan sát.

Khi đầu ngón tay của Thanh Khuê vừa chạm vào làn da mềm mại của Uyển Nhi, một luồng khí tức thuần khiết, mạnh mẽ nhưng lại vô cùng tiềm ẩn, như một dòng chảy ngầm của vũ trụ, khẽ truyền đến. Tông chủ Thanh Khuê sững người, rồi như cảm nhận được một điều gì đó không thể tin nổi, ông thốt lên một lời kinh ngạc, giọng nói không giấu được sự chấn động:

"Đây… đây là… một đứa trẻ có tư chất thiên phú đến mức này sao?! Ta… ta chưa từng gặp một hài đồng nào có căn cơ và tiềm năng kinh người như cô bé này cả! Thật không thể tưởng tượng nổi!"

More Chapters