Cherreads

Chapter 1 - Chương 1: Sự Tĩnh Lặng Vỡ Tan

Mùi giấy cũ và bụi bặm lắng đọng là tấm màn quen thuộc bao bọc lấy Lucien. Bên trong Đại Thư viện của Argentis, thời gian như chậm lại, đọng thành những vũng lặng lẽ giữa các dãy kệ cao vút. Ánh sáng lười biếng lọc qua những ô cửa sổ kính màu hình vòm, vẽ nên những vệt dài lung linh trên sàn gỗ, nơi những hạt bụi nhảy múa như những tinh linh nhỏ bé.

Với người khác, đây là một thánh địa của tri thức. Với Lucien, đây là một ngôi mộ hoàn hảo.

Hắn khom người trên một cuốn sách bìa da sờn cũ, cẩn thận dùng chiếc lông vũ quét đi một lớp thời gian. Đôi tay hắn gầy gò, làn da trắng nhợt như thể chưa từng thực sự chạm vào ánh mặt trời. Mái tóc đen rối bù che đi vầng trán và một phần đôi mắt màu xám tro, đôi mắt mà hắn luôn cố tình giữ cho trống rỗng, vô cảm. Cái lốt của một thị giả yếu ớt, cam chịu đã được khoác lên mình suốt năm năm, vừa vặn như một lớp da thứ hai.

Một màn kịch hoàn hảo, giọng nói bên trong hắn vang vọng, một âm thanh cổ xưa, lạnh lẽo và sắc lẻm như một mảnh vỡ từ vì sao đã chết. Sự tầm thường chính là lớp ngụy trang tối thượng.

Đột nhiên, sự tĩnh lặng vỡ tan.

Không phải bởi một tiếng động lớn, mà bởi một sự thay đổi trong chính kết cấu của không khí. Một âm thanh nhịp nhàng, nặng nề vọng lại từ sảnh chính. Tiếng kim loại va vào nhau. Tiếng giày bọc thép nện xuống sàn gỗ, mỗi bước chân là một nhát búa giáng vào sự yên bình.

Lucien ngẩng lên, nhưng chỉ một chút. Hắn rụt người lại, đôi vai gầy co vào theo một chuyển động quen thuộc, bản năng. Một hành động vụng về, nhưng cần thiết. Sợ hãi là chiếc mặt nạ hiệu quả nhất.

Trong tâm trí cổ xưa của mình, hắn không cảm thấy sợ hãi. Hắn cảm thấy một sự phiền nhiễu lạnh lùng, sắc bén. Hắn nhận ra nguồn năng lượng đó. Thứ ánh sáng trì trệ, vô trùng của những kẻ thực thi pháp luật.

Hiệp Sĩ Đoàn Vĩnh Hằng.

Cánh cửa lớn dẫn vào khu lưu trữ bật mở. Ba bóng người trong bộ giáp bạc toàn thân sải bước vào. Bộ giáp của họ không chỉ đơn thuần là kim loại; những cổ tự mờ ảo, biểu tượng của Khế Ước Vĩnh Hằng, lượn lờ trên bề mặt. Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông có chiếc mũ trụ che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh, xuyên thấu. Hắn tỏa ra một khí chất của quyền uy cứng nhắc, một niềm tin tuyệt đối vào sứ mệnh của mình.

"Lưu trữ sư Magnus," giọng của viên hiệp sĩ vang lên, lạnh như thép đã được mài giũa. "Theo lệnh của Hội đồng Pháp lệnh, chúng tôi đến đây để tiến hành một cuộc 'Thẩm định Linh hồn' định kỳ."

Lưu trữ sư Magnus, một ông lão tóc lơ thơ, vội vã tiến lên, tay áo rộng thùng thình của ông phấp phới. "Thưa ngài Chỉ huy, có chuyện gì không ổn sao? Thư viện luôn tuân thủ nghiêm ngặt các điều luật của Khế Ước."

Viên chỉ huy không trả lời ngay. Hắn giơ bàn tay đeo găng sắt lên. Một hiệp sĩ phía sau bước tới, tay cầm một vật thể kỳ lạ: một chiếc la bàn bằng đồng đen, nhưng thay vì kim chỉ nam, một viên pha lê trắng đục, mờ ảo lại lơ lửng ở trung tâm.

"Khế Ước đã ghi nhận một 'Tiếng Vọng Bất Thường' trong khu vực này," viên chỉ huy tuyên bố, ánh mắt quét qua các kệ sách. "Một linh hồn chưa được ghi danh, hoặc một khoảng trống nơi lẽ ra phải có một linh hồn. Chúng tôi đến đây để thanh tẩy sự bất thường đó."

Trái tim ông Magnus như ngừng đập. Lucien, từ góc khuất của mình, vẫn cúi đầu, nhưng sự tập trung của hắn đã đạt đến mức tuyệt đối.

La bàn Linh hồn, hắn nhận ra nó. Một món đồ chơi thô thiển, nhưng hiệu quả với những kẻ yếu ý chí.

Chiếc la bàn được kích hoạt. Viên pha lê ở trung tâm bắt đầu phát ra thứ ánh sáng xanh lam mờ ảo, nhấp nháy. Mũi kim pha lê bắt đầu quay chậm, tìm kiếm. Nó lướt qua Lưu trữ sư Magnus, qua vài người học việc khác đang run rẩy trong góc.

Rồi, nó dừng lại.

Chầm chậm, không thể lay chuyển, nó xoay về phía chính dãy kệ nơi Lucien đang đứng.

Không khí trong phòng dường như đông cứng lại. Đôi mắt của viên chỉ huy nheo lại, sắc như dao găm. "Ở đó," hắn gầm gừ.

Lucien cảm thấy sức nặng của mọi ánh nhìn đổ dồn vào mình. Hắn cảm thấy sự bối rối của ông Lưu trữ sư, sự tò mò tàn nhẫn của các hiệp sĩ. Hắn cảm thấy mạng lưới của Khế Ước Vĩnh Hằng đang siết chặt quanh mình.

Họ đã tìm thấy hắn. Không, không phải "hắn". Họ đã tìm thấy một "khoảng trống". Một sự phi lý trong hệ thống của chúng.

Hành động đi, giọng nói nội tâm ra lệnh. Không phải bằng nắm đấm. Bằng luật lệ.

Hắn vẫn giữ vẻ ngoài sợ hãi, nhưng bên trong, một phần nhỏ ý thức của Chúa Tể Nghịch Ước đã thức tỉnh. Hắn không tập trung vào La bàn Linh hồn. Đó là sai lầm của kẻ nghiệp dư. Hắn tập trung vào chính thứ đang cung cấp năng lượng cho nó – những sợi dây vô hình, ràng buộc của chính Khế Ước Vĩnh Hằng.

Hắn không tấn công chúng. Hắn chỉ thì thầm với chúng.

Bằng ý chí của mình, một ý chí đã từng bẻ cong cả quy luật của vũ trụ, Lucien tạo ra một gợn sóng nhỏ nhất trong dòng chảy của Khế Ước. Hắn không phá luật. Hắn chỉ bẻ cong nó. Hắn dệt nên một lời nói dối tạm thời, một sự khẳng định sai lầm rằng "sự trống rỗng không có ở đây."

Đối với Khế Ước Vĩnh Hằng, đó là một sự nhiễu loạn không đáng kể, một hạt bụi trên mặt hồ. Nhưng đối với La bàn Linh hồn, một công cụ hoàn toàn phụ thuộc vào Khế Ưước, đó là một mệnh lệnh tuyệt đối.

Mũi kim pha lê trên la bàn run rẩy. Nó co giật một cách thất thường, rồi từ từ, một cách miễn cưỡng, nó rời sự tập trung khỏi Lucien. Nó quay một vòng, rồi chỉ thẳng vào một cuốn sách cổ dày cộp, bị lãng quên trên kệ cao, một cuốn sách đã không được ai chạm đến trong hàng thế kỷ.

Viên chỉ huy sững sờ. Hắn nhìn vào cuốn sách, rồi nhìn lại Lucien, kẻ đang run rẩy như một con cừu non sắp bị làm thịt. Hắn không thể tìm thấy bất cứ điều gì đáng chú ý ở gã thanh niên gầy gò này. Một sự bất thường ư? Linh hồn của thằng nhóc này còn yếu hơn cả một ngọn nến trước gió.

"Có lẽ là một di vật bị thất lạc," một trong những hiệp sĩ khác lẩm bẩm.

Viên chỉ huy gầm gừ bất mãn, nhưng hắn không thể cãi lại kết quả của chiếc la bàn. "Tịch thu nó. Chúng ta đi."

Hiệp Sĩ Đoàn Vĩnh Hằng lấy cuốn sách và rời đi, để lại một sự im lặng căng thẳng và những ánh nhìn hoang mang.

Lucien từ từ thở ra một hơi mà hắn không nhận ra mình đã nín. Hắn vẫn cúi gằm mặt, tay vẫn đặt trên cuốn sách trước mặt với một sự run rẩy nhẹ. Nhưng bên trong, cái lạnh đang lan tỏa.

Hắn đã thoát. Lần này.

Nhưng hắn biết đây mới chỉ là bắt đầu. Sự yên bình trong ngôi mộ của hắn đã bị xâm phạm. Khế Ước có thể bị lừa dối, nhưng nó không bao giờ quên. Một Tiếng Vọng Bất Thường đã được ghi nhận. Sớm hay muộn, chúng sẽ trở lại.

Lucien liếc nhìn ra cửa sổ, về phía bầu trời rạn nứt của Aethelgard.

Trò chơi trốn tìm đã kết thúc.

More Chapters