Cherreads

Chapter 2 - Huyết Hải Luyện Tâm

Bóng tối của Ma Uyên như một tấm màn vô tận, che phủ mọi ánh sáng, chỉ còn tiếng gió rít và những tiếng gào thét đứt quãng của ma hồn. Tạ Vô Niệm ngồi xếp bằng trên một tảng đá đen, xung quanh là những vũng máu đỏ sậm, bốc lên hơi khói mờ ảo. Ma khí từ cơ thể hắn tỏa ra, hòa quyện với không gian, khiến những linh hồn ma quái gần đó không dám lại gần.

Ba ngày kể từ khi huyết mạch Ma Thần thức tỉnh, Tạ Vô Niệm đã bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể. Mỗi nhịp tim như một tiếng trống chiến, mỗi hơi thở mang theo sức mạnh kinh hồn. Thiên Huyết Luân Hồi Kinh, công pháp ma đạo thất truyền, không chỉ là một bộ pháp thuật, mà còn là một con đường dẫn hắn vào bóng tối sâu thẳm của tâm hồn.

Hắn mở mắt, đôi đồng tử giờ đây ánh lên một tia đỏ rực, như ngọn lửa cháy trong đêm. Trong tâm trí, những dòng chữ cổ của Thiên Huyết Luân Hồi Kinh hiện lên, dạy hắn cách thao túng máu huyết, biến nó thành vũ khí, và thậm chí điều khiển linh hồn kẻ khác. Nhưng điều khiến Tạ Vô Niệm kinh ngạc nhất là khả năng "Luân Hồi Huyết Ảnh", một bí thuật cho phép hắn tái tạo cơ thể từ máu, gần như bất tử, miễn là ý chí của hắn còn tồn tại.

"Thiên đạo muốn ta chết, nhưng ta sẽ dùng chính máu của mình để nghịch chuyển số mệnh," Tạ Vô Niệm thì thầm, bàn tay khẽ chạm vào vũng máu trước mặt. Máu lập tức cuộn lên, hóa thành một lưỡi dao sắc bén, bay vút qua không khí, cắt đôi một tảng đá cách đó mười trượng. Hắn nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo. "Đây mới chỉ là khởi đầu."

Đột nhiên, một tiếng cười khàn khàn vang lên từ bóng tối, phá tan sự tĩnh lặng. "Hahaha! Tiểu tử, ngươi đúng là kẻ thú vị! Vừa rơi xuống Ma Uyên đã dám luyện công pháp cấm kỵ như Thiên Huyết Luân Hồi Kinh. Ngươi không sợ hồn phi phách tán sao?"

Tạ Vô Niệm không quay đầu, nhưng ma khí quanh người hắn bùng lên như một cơn bão. "Kẻ nào? Lăn ra đây, nếu không muốn chết."

Từ trong bóng tối, một lão già gầy gò bước ra. Bộ áo bào rách nát, tóc tai rối bù, nhưng đôi mắt lão sáng quắc, như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Trên tay lão là một cây gậy gỗ đen, khắc đầy những ký tự cổ xưa, tỏa ra khí tức ma mị. Lão cười khẩy, lộ ra hàm răng vàng khè. "Tiểu tử, ngươi mới chỉ là Tụ Khí kỳ, dám lớn tiếng với lão phu? Ta là Hắc Quỷ Lão Nhân, từng là Ma Tôn một thời, bị chính phái giam cầm ở Ma Uyên này ba trăm năm. Ngươi...có tư cách gì để ra lệnh cho ta?"

Tạ Vô Niệm đứng dậy, ánh mắt không chút dao động. "Ma Tôn? Ba trăm năm bị giam cầm, ngươi giờ chỉ là một lão già sắp chết. Nếu không muốn ta lấy chút máu cuối cùng trong người ngươi, thì nói thẳng: ngươi muốn gì?"

Hắc Quỷ Lão Nhân ngẩn người, rồi bật cười lớn. "Tốt, tốt! Tiểu tử, ngươi đủ tàn nhẫn, đủ kiêu ngạo! Lão phu thích thế. Ta không muốn gì nhiều, chỉ muốn...hợp tác với ngươi. Ma Uyên không phải nơi ai cũng sống sót, nhưng huyết mạch trong người ngươi...hắc hắc, đó là thứ lão phu từng tìm kiếm cả đời."

Tạ Vô Niệm nhíu mày. Hắn không tin bất kỳ ai, nhất là một lão quái vật như Hắc Quỷ Lão Nhân. Nhưng hắn cũng biết, muốn rời khỏi Ma Uyên, muốn trả th happening, hắn cần sức mạnh, và lão già này có thể là một quân cờ hữu ích. "Hợp tác? Ngươi có gì để trao đổi?"

Hắc Quỷ Lão Nhân nhếch môi, ném ra một viên ngọc đen lấp lánh. "Đây là Hắc Ma Châu, chứa đựng ma khí tinh thuần của Ma Uyên. Nó sẽ giúp ngươi tăng tốc độ tu luyện Thiên Huyết Luân Hồi Kinh lên gấp mười lần. Đổi lại, ngươi phải giúp lão phu thoát khỏi phong ấn của chính phái ở đáy Ma Uyên."

Tạ Vô Niệm cầm viên ngọc, cảm nhận được luồng ma khí cuồn cuộn bên trong. Hắn không vội trả lời, mà hỏi ngược lại: "Ngươi biết gì về huyết mạch Ma Thần?"

Hắc Quỷ Lão Nhân cười bí hiểm. "Huyết mạch Ma Thần...là thứ khiến cả thiên đạo phải khiếp sợ. Nó không chỉ là sức mạnh, mà còn là lời nguyền. Ngươi đã thức tỉnh nó, nhưng ngươi có biết, mỗi lần sử dụng, nó sẽ nuốt chửng một phần nhân tính của ngươi? Tiểu tử, ngươi có dám đi tiếp con đường này?"

Tạ Vô Niệm nhìn thẳng vào mắt lão, giọng lạnh như băng: "Nhân tính? Ta đã mất nó từ khi bị phản bội. Nếu thiên đạo muốn ta thành ma, ta sẽ thành ma đầu kinh thiên động địa. Còn ngươi, Hắc Quỷ, nếu dám lừa ta, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì còn sống."

Hắc Quỷ Lão Nhân cười lớn, nhưng trong mắt lão lóe lên một tia kiêng dè. "Tốt, rất tốt! Lão phu chờ xem ngươi có thể đi xa đến đâu. Nhưng trước tiên, ngươi cần sống sót qua Huyết Hải của Ma Uyên. Nơi đó không chỉ có ma quái, mà còn có những kẻ như ngươi...những kẻ bị thế gian ruồng bỏ."

Cùng lúc đó, tại Thiên Huyền Tông, trên đỉnh Huyền Vân Phong, Tô Thanh Nguyệt đứng trước một ngôi mộ mới được dựng lên, khắc dòng chữ: "Mộ của Thiên Huyền Tử, tông chủ đời thứ ba mươi hai." Gió lạnh thổi qua, làm lay động mái tóc nàng. Đôi mắt nàng đỏ hoe, nhưng không một giọt nước mắt rơi.

Lục Thiên Dương bước đến, giọng trầm thấp: "Thanh Nguyệt, ngươi vẫn còn nghĩ về Tạ Vô Niệm? Hắn đã rơi xuống Ma Uyên, không ai sống sót từ đó. Ngươi nên quên hắn đi."

Tô Thanh Nguyệt siết chặt tay, giọng run rẩy: "Hắn không phải kẻ mưu sát sư phụ. Thiên Dương, ngươi biết điều đó, đúng không?"

Lục Thiên Dương cười lạnh, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. "Hắn có là kẻ sát nhân hay không, giờ đã không còn quan trọng. Thiên Huyền Châu đã mất, và tông môn cần một kẻ chịu tội. Tạ Vô Niệm là lựa chọn hoàn hảo. Ngươi...đừng để tình cảm làm mờ mắt."

Tô Thanh Nguyệt quay đi, không đáp. Trong lòng nàng, một bí mật đau đớn đang dần hé lộ, liên quan đến Thiên Huyền Châu và cái chết của sư phụ. Nàng biết, nếu Tạ Vô Niệm còn sống, hắn sẽ trở lại, và khi đó, cả Thiên Huyền Tông sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của một ma đầu.

Trở lại Ma Uyên, Tạ Vô Niệm bước đi trên con đường dẫn đến Huyết Hải, nơi được xem là tử địa ngay cả với ma tu. Hắc Quỷ Lão Nhân đi sau hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tiểu tử, ngươi nên cẩn thận. Huyết Hải không chỉ là nơi thử thách sức mạnh, mà còn là nơi thử thách tâm trí. Nếu đạo tâm của ngươi không vững, ngươi sẽ bị ma khí nuốt chửng."

Tạ Vô Niệm dừng bước, quay lại nhìn lão, ánh mắt sắc lạnh. "Đạo tâm? Ta không có đạo tâm. Thứ ta có là ý chí, và ý chí của ta là...nghiền nát tất cả kẻ thù, kể cả thiên đạo."

Hắn bước tiếp, không chút do dự, tiến vào Huyết Hải. Trước mặt hắn, một vùng biển máu đỏ rực trải dài vô tận, những làn sóng máu cuộn trào, mang theo tiếng gào thét của hàng vạn linh hồn. Từ trong bóng tối, một bóng người khác xuất hiện, một cô gái mặc hắc y, khuôn mặt bị che bởi một tấm mạng mỏng, đôi mắt lấp lánh như hai viên ngọc đỏ.

"Ngươi là ai, dám bước vào Huyết Hải?" Giọng cô gái lạnh lẽo, nhưng mang theo một sự tò mò khó giấu.

Tạ Vô Niệm nhìn nàng, cảm nhận được ma khí từ người nàng không hề thua kém mình. Hắn nhếch môi: "Ta là Tạ Vô Niệm, kẻ bị thế gian gọi là ma đầu. Còn ngươi, nếu không muốn chết, thì tránh đường."

Cô gái cười khẽ, giọng như tiếng chuông bạc trong bóng tối. "Ma đầu? Thú vị lắm. Ta là Huyền Dạ, kẻ bị chính phái gọi là Ma Nữ Huyết Hải. Tạ Vô Niệm, ngươi muốn qua Huyết Hải? Đánh bại ta trước đã."

Ma khí bùng nổ, Huyết Hải cuộn trào. Một trận chiến sinh tử sắp bắt đầu.

More Chapters