Cherreads

Lời kêu gọi của ma thần- Zareth

Noct_Zareth
14
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 14 chs / week.
--
NOT RATINGS
498
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1 Tỉnh giấc

---

Hơi lạnh bốc lên từ đá ẩm ngấm thẳng vào sống lưng. Bóng tối dày đặc phủ kín không gian. Mùi tro, máu, da cháy và sắt hoen quyện đặc lại trong cổ họng.

Một hơi thở bật ra. Ngực phập nhẹ. Mí mắt mở.

Ánh lửa xanh treo lơ lửng trên cao, cố định như bị ép đứng yên. Dưới nền là vòng ký hiệu xoắn thành mạng, khắc ăn sâu vào đá. Vết máu đóng cứng từng rãnh, đen thẫm, dính tro. Gạch loang nứt, vách tường xám mục. Không gian đặc mùi kín — thứ mùi của tầng hầm bị khóa nhiều năm.

Zareth ngồi dậy. Cơ thể phản ứng hoàn hảo. Tay chân linh hoạt, xương khớp không rít, hô hấp đều. Bàn tay trắng, ngón dài, da sạch, móng đều. Làn da ấy chưa từng bị xé, bỏng hay dập. Một thân thể trẻ, trơn láng, lành lặn — như chưa từng sống giữa bụi bặm.

Chiếc bàn đá đặt cạnh, chân lệch, mặt sứt, vết máu thấm góc gỗ. Trên bàn, quyển sách cũ bọc da sậm, cạnh mép cong lên vì ẩm lâu ngày. Trang mở sẵn, dòng chữ đậm màu lệch sang trái:

> "Hiến tế: máu, xác thịt và linh hồn — để mở cửa."

Giữa trang là ký hiệu cháy lõi. Mép tro sẫm, vết khói loang tròn.

Góc phòng đọng một vũng nước. Zareth cúi xuống.

Gương mặt phản chiếu trong nước: đường nét rõ, sống mũi thẳng, mắt sâu, tóc đen phủ trán, gò má gọn, cằm sắc. Mắt không biểu cảm, đồng tử trầm lặng như gương không phản xạ.

Bàn tay chạm trán.

Cơn đau dội xuống thái dương. Một nhịp mạnh, rồi tiếp nối bằng chuỗi xé gắt như có lưỡi kim đâm vào sau hốc mắt. Tay siết bàn. Mồ hôi lạnh rịn trán. Cổ gập xuống. Hô hấp lệch.

Ký ức bật lên như vết rạch tràn máu.

Một người quỳ giữa vòng khắc. Dao cắt ngang ngực. Máu trào. Lồng xương gãy. Tay lôi trái tim ra ngoài. Mặt ngửa lên, mắt trợn, máu phụt như lửa. Câu nói nghẹn trong cổ họng.

Toàn bộ hình ảnh nổ tung thành từng mảnh, tan dần vào bóng đen.

Một từ sót lại cuối cùng:

> Zareth.

Cơn đau rút. Cơ thể thả lỏng. Mồ hôi bám từng sợi tóc. Lưng run nhẹ. Cái tên còn sót lại trong đầu — như miếng xương dính giữa lưỡi.

Zareth.

Tên ấy từng thuộc về kẻ sống trong thân xác này. Giờ, thân xác đó rơi vào tay người khác. Kẻ cũ hiến tế, thứ gì đó nuốt hắn — nhưng không đủ để lấy hết.

Zareth đứng dậy.

Tro vung khắp mặt sàn. Máu khô đóng vảy. Biểu tượng ma thuật vẫn chưa biến mất. Sách vẫn mở. Ngọn lửa lơ lửng chưa tắt.

Từng thứ đều chứng minh nơi đây từng diễn ra một nghi lễ — chưa trọn vẹn.

Zareth bắt đầu dọn.

Vải rách gom lại, dùng để lau máu, cạo tro, xóa vết. Những ký hiệu bị mài bằng lưỡi sắt cũ, từng nét bị cào tới trơn nhẵn. Quyển sách nhét sâu xuống hộc gạch trống trong tường. Các mảnh vụn gỗ, đá và than đẩy vào góc phòng, phủ lên bằng tấm chắn.

Chỉ vài giờ, căn phòng giống một tầng hầm lâu năm bị bỏ trống: tường mục, ánh đèn mờ, bụi phủ, lạnh lẽo và trống trải. Mọi dấu vết bị triệt sạch.

Zareth rời khỏi cửa hầm.

Cầu thang xoắn đúc bằng bê tông. Mép mòn vỡ, vệt bẩn loang dài. Lan can sắt gỉ sét, vít bung. Vách ố nước, dây điện lủng lẳng. Hơi ẩm bốc lên từ dưới nền tạo thành thứ mùi gỉ sắt trộn rêu thối.

Tầng trệt là căn nhà cũ, ba tầng. Trần thấp. Đèn vàng treo bằng móc gãy. Sàn gạch xám, nứt từng đường. Vách bong sơn, lộ lớp xi măng bên trong. Bàn ăn phủ khăn cháo lòng. Ghế gỗ kê ngược. Kệ sách đặt sát tường, sách ngả màu, gáy gãy, mép quăn, toàn loại rẻ tiền.

Không tiếng nước. Không mùi khói. Không âm thanh điện. Không dấu chân mới. Mọi thứ lặng như chưa ai từng sống ở đây.

Zareth bước tới cửa sổ, vén rèm.

Hẻm nhỏ hiện ra ngoài lớp kính bám bụi: lát xi măng vá vụn, nước mưa đọng thành vệt. Cột đèn cong, ánh sáng rọi xuống chỉ đủ chiếu một vùng gạch vỡ. Bức tường nhà đối diện loang sơn, vết bút phun nguệch ngoạc. Dây điện kéo rối rắm, vắt ngang trời, đầu mối thả xuống sát đầu người.

Không có cửa mở. Không đèn sáng. Không tiếng xe. Không bóng dáng qua lại.

Căn nhà đứng giữa vùng ký ức bỏ quên. Tường trống trơn. Bàn không ảnh. Giá sách chẳng ghi chú, không thư, không sổ, không sổ tay. Trên cửa không tên, trên tường không lịch, trên kệ không vật cá nhân.

Cảm giác trống rỗng phủ dày — như thể người từng sống đã tự xóa mình khỏi thế giới.

Zareth đứng trước kính.

Mắt nhìn ra ngoài, nhưng không rõ đang hướng về đâu. Phản chiếu trong lớp bụi kính là một thân xác mới — và linh hồn đã rơi xuống từ nơi khác.